Thì em vẫn tươi tắn đấy chứ!
Tiết Hạnh nở một nụ cười mãn nguyện và ngả đầu vào ngực Mari Ân với một vẻ tin cậy ngây thơ.
Sau một số giờ bay ấn đinh chiếc máy bay chở khách Chụp ảnh sự kiện từ Nội Bài đã hạ cánh an toàn xuống một sân bay xứ lạ. Dường như đã có một kế hoạch xít xao từ trước, một chiếc tắc xi sơn màu mận chín đã đậu ở phía ngoài đường băng từ lúc nào bò sát lại cách chỗ cửa soát vé ra vào chừng năm mét đón Mari Ân và Tiết Hanh đi luôn. Tiết Hanh bị ngợp giữa cảnh người và cảnh phố xá nhộn nhịp, đẹp mắt. Nhà thờ cổ gì đây hay một kỳ quan nhân loại cô chỉ được biết qua sách vờ, bây giờ mới thực mục sở thị?
– Thành phố thế nào, em? – Mari Ân bỗng hỏi sau nhiều giây phút hai người cùng im lặng.
– Ôi, thích lắm!
Tiết Hạnh không muốn reo mà lại như reo. Chiếc xe bon bon chạy trên mặt đường rải nhựa bê
tông axphan phẳng lỳ là thế mà đôi lúc cô cứ chồm cả chụp ảnh ăn hỏi người lên, khiến lái xe nhăn mặt vì tưởng gặp phải ổ gà. Chừng nửa giờ sau thì tắc xi đưa cặp tân hôn đến một khách sạn lớn và lịch sự nằm trên bờ một con sông lớn. Mari Ân dẫn Tiết Hạnh theo thang máy lên tầng cao nhất. Ông mở cánh cửa sổ ra để ngọn gió trời tạt vào. Tiết Hanh ngơ ngác nhìn qua cửa sổ, thấy rất rõ ở dưới xa kia những đường phố dọc ngang như bàn cờ, những chiếc ôtô chỉ to bằng bao diêm chạy như mắc cửi.
– Tiết Hạnh tắm và thay quần áo đi!
Lần đầu tiên cô nghe thấy Mari Ân gọi mình bằng tên thật. Vốn đã có lòng tin từ lâu, cô không hề bận tâm đến kiểu cách xưng hô cũng như sắc thái tỉnh cảm eủa ông chụp ảnh đám cưới trong khoảnh khắc ấy. Lúc này cô giống hệt con chim non đang đứng trong một cái lồng bằng vàng đến lóa mắt. Khi Tiết Hạnh đã vào nhà tắm, cô thoáng thấy Mari Ân đến bên chiếc điện thoại, quay số gọi đi đâu đó rồi xổ ra một tràng tiếng Pháp mà cô không hiểu tý gì. Cô cố tình không đóng cửa nhà tắm và vặn
Read Full Article